Những cánh hoa rụng tím cả một góc sân trường. Thả hồn đong đa theo làn gió, lòng tớ ấm niềm hạnh phúc khi nghĩ về cậu, về tình cảm bạn bè trong sáng của tuổi học trò vô tư, đẹp đẽ cậu dành cho tớ.
Cùng nhau bước qua bao mùa hoa bằng lăng tím, chắc cậu cũng không nhớ rõ. Chơi thân lúc còn là học sinh tiểu học, tớ và cậu-hai cô nàng siêu bày trò đã có biết bao kỉ niệm hồn nhiên, buồn vui có nhau. ”Ước gì trở về ngày xưa để tớ được tận hưởng lại cái ngọt ngào ấy.”
Cậu hơn tớ mọi mặt. Từ điểm số trên lớp mặc dù tớ đã cố vượt qua cậu nhưng chỉ đạt được những lần hiếm hoi. Cậu biết không? Tớ ghét điều đó! Không hiểu tại sao điểm của cậu luôn cao dù cậu ít khi học bài, hay la cà chè, bánh ở các quán gần trường, hay tụ tập vi vu ngoài đường. Rồi từ cái vui tính, dễ gần trong con người cậu khiến ai cũng mang một niềm vui vẻ, hào hứng khi nói chuyện với cậu.
Và cả từ bề ngoài ưa nhìn của cậu. Tuy không chuẩn nhưng xinh. Cậu gần như hoàn hảo. Đặc biệt thích hoa bằng lăng tím, cậu đã từng nói: “Màu hoa tím thanh khiết biểu tượng cho sự thủy chung, gắn bó, giữa bon chen trong vô vàn hương sắc thì chúng lại nhẹ nhàng, không phô trương nhưng chúng đâu biết rằng chúng rực rỡ vô cùng”.
Cậu-một cô gái trong mơ của bao anh chàng. Tớ nhận thấy mình đã và đang ganh tị với những gì cậu có mà không phải là tớ. Tớ không biết nó xuất phát từ lúc nào nhưng nhìn cậu luôn được quây quanh bởi chi chít vệ tinh, luôn nổi bật, trở thành ngôi sao trong lòng họ một phần nhờ khiếu ăn nói trời cho, tớ lại man mác buồn - tuy tớ cũng quen không ít “hot boy”.
Tớ biết, trong tình bạn, nhất là bạn bè thân thiết như cậu với tớ càng không nên giữ trong đầu ý nghĩ tầm thường đó và tớ đã cố loại dần những ngốc nghếch chế ngự dai dẳng nhưng vào một ngày Mặt trời quên lối lên trời chiếu sáng muôn loài, bất ngờ cậu vô tư tặng tớ một tin nhắn sốc toàn tập. Cậu như lạc lối trong thiên đường hạnh phúc bởi Duy-cậu bạn tớ thầm mất ăn, mất ngủ bây giờ ngỏ lời mến cậu.
Tớ bàng hoàng trong dòng nước mắt cứ tuôn rơi. Tự trách mình và cũng trách cậu sao hoàn hảo đến thế. Cố kìm lòng, tớ pm chúc mừng cậu chân thành và rồi tự tìm đến giấc ngủ êm đềm mong vơi đi phần nào nỗi buồn hãi hùng kia. Nhũng ngày tiếp đến trôi qua sao chậm chạp, chán chường đến thế. Chợt cậu gọi tớ đi ngắm hoa bằng lăng dưới góc sân trường cùng cậu.
Tớ một lần nữa bất ngờ khi cậu nói đã biết tất cả mọi chuyện và từ chối lời tỏ tình của Duy. Cậu mỉm cười, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay tớ bông hoa bằng lăng vừa rụng theo cơn gió. Tớ sẽ không bao giờ quên câu nói cậu dành cho tớ: ”Cậu luôn quan trọng nhất đối với tớ. Niều người cho rằng hoa bằng lăng là biểu tượng cho tình cảm của đôi lứa tuổi học trò nhưng đối với tớ, hoa bằng lăng biểu tượng cho tình bạn đẹp, như cậu và tớ vậy. Always smile nhé.”
Tuy giờ đây mỗi đứa theo học trường khác nhau, theo đuổi con đường tương lai khác nhau nhưng tớ tin cậu sẽ nhớ về tớ cũng như tớ nghĩ về cậu. Tớ nhận ra mình thật may mắn khi có một BFF tuyệt vời như cậu. Những đố kị khờ dại trước kia vụt mất đi như lúc nó chợt tới. Qua thời gian, tớ dần trưởng thành hơn trong suy nghĩ. Xin lỗi cậu về tất cả nhé. Bông hoa bằng lăng cậu tặng tớ vẫn nằm ngoan trong sổ nhật kí của tớ và tớ tin chắc rằng nó sẽ là vĩnh cửu như tình bạn của chúng ta vậy.