BÀI DỰ THI VIẾT VỀ GƯƠNG ĐIỂN HÌNH TIÊN TIẾN, “ NGƯỜI TỐT VIỆC TỐT” TRONG PHONG TRÀO THI ĐUA YÊU NƯỚC QUẬN THANH XUÂN NĂM 2018
Họ và tên người dự thi: Nguyễn Thị Hồng Tâm
Chức vụ: Giáo viên
Đơn vị công tác: Trường THCS Nhân Chính
Nhật Linh, cô học trò nhỏ bé và nghị lực vươn lên trong cuộc sống
Là học sinh, trong mỗi chúng ta có biết bao nhiêu tấm gương sáng để ai ai cũng noi theo học tập. Tôi biết đến một tấm gương không phải ở đâu xa mà ở ngay trong lớp tôi giảng dạy đó là cô bé Lý Nhật Linh. Nhật Linh hiện đang là lớp trưởng của lớp 6A2-trường THCS Nhân Chính. Cô bé được rất nhiều thầy cô, bạn bè yêu mến bởi chính tinh thần nghị lực vươn lên trong cuộc sống.
Nhật Linh là một cô bé xinh xắn, dễ thương và em học rất giỏi. Trước đây em cũng từng có một gia đình yên ấm, hạnh phúc, gia đình ấy lúc nào cũng luôn ngập tràn tiếng cười của niềm vui, của tình yêu thương, và sự chia sẻ. Tưởng chừng như những tháng ngày hạnh phúc đó sẽ là vô tận. Nhưng vì hoàn cảnh mà em đã thiếu đi vòng tay yêu thương và sự chăm sóc của cha mẹ. Em phải ở với bà nội tuổi đã cao, sức khỏe yếu, ốm đau triền miên với căn bệnh xương khớp hoành hành mỗi khi thời tiết thay đổi. Tôi biết rằng, đối với em phải ở với người bà luôn đau ốm như vậy lại thiếu đi sự đùm bọc và che chở trong vòng tay yêu thương của cha mẹ là một sự thiệt thòi, đau đớn nhất. Từ một cô bé hồn nhiên vô tư, chỉ biết chăm lo học tập giờ đây em phải vừa học vừa tự chăm lo cho bản thân và tự tay chăm sóc cho bà mình. Ngỡ rằng với một cô học trò nhỏ mới học lớp 6 chắc Nhật Linh sẽ không vược qua được những khó khăn đó. Nhưng thật tuyệt vời, bằng tình yêu của người bà em đã không quản ngại và hoàn thành tốt tất cả mọi công việc. Em quan tâm, chăm sóc bà từng li từng tí. Em ước gì mình có thể san sẻ bớt phần nào với nỗi đau của bà thì hay biết mấy. Bởi em hiểu rằng, bà của em không chỉ đau nỗi đau về thể xác mà còn là nỗi đau về tinh thần nữa. Nhìn đứa cháu nhỏ dại, thơ ngây của mình phải đảm đương những công việc mà đáng lẽ ra đó phải là của người lớn, để rồi hai dòng nước mắt cứ tuôn trào trên khuôn mặt già nua, khắc khổ. Càng thương bà, em càng nỗ lực phấn đấu hơn nữa. Ở nhà, em là người cháu ngoan, hiếu thảo. Còn khi đến trường, vượt qua nỗi đau của hoàn cảnh gia đình, em quyết tâm, không nản chí trong học tập. Trong mỗi giờ học, Nhật Linh luôn chú ý lắng nghe cô giáo giảng bài, em say mê với bài học, hăng hái phát biểu xây dựng bài, học thuộc luôn kiến thức mới ở trên lớp để tối về em chỉ cần ôn lại bài và trau dồi thêm kiến thức nâng cao. Tôi còn nhìn thấy ở em hình ảnh một lớp trưởng gương mẫu tận tâm nhiệt tình. Em luôn tích cực tham gia vào các hoạt động phong trào của nhà trường, hơn tất cả ở trong lớp những bạn nào học còn yếu, chưa nắm được kiến thức, Nhật Linh sẽ sẵn sàng kèm cặp, giúp đỡ ngay. Tôi còn nhớ, trong lớp tôi có một học sinh ở gần nhà Nhật Linh bị sốt cao phải ở nhà lâu ngày, không đi học được. Cô bạn đáng yêu đó không cần cô giáo nhờ hàng ngày cứ hết buổi học trên lớp em lại sang nhà hỏi thăm, động viên và giảng bài lại cho bạn, hướng dẫn bạn làm bài tập rất tỉ mỉ, chi tiết. Người bạn bị ốm đã rất buồn và lo lắng cứ nghĩ mình nghỉ một vài buổi học là mất đi rất nhiều kiến thức mới, khó theo kịp các bạn nhưng thật vui khi những kiến thức đó đã được Nhật Linh truyền đạt lại. Là một người giáo viên chủ nhiệm lớp tôi cũng luôn tìm cách động viên, an ủi và chia sẻ để giúp em phần nào quên đi những khó khăn, thiếu thốn trong cuộc sống. Có lần em đã nói với tôi “ Con ước mơ sau này sẽ trở thành cô giáo đem những kiến thức cho những em nhỏ ở vùng cao”
Tôi rất thương và quý Nhật Linh, cô học trò nhỏ bé. Em thật sự là tấm gương sáng để các bạn học sinh noi theo, là người “ Con ngoan- trò giỏi- cháu ngoan Bác Hồ”. Tôi tin rằng với sự nỗ lực và phấn đấu hết sức mình, rồi một ngày nào đó không xa ước mơ của cô bé Nhật Linh sẽ trở thành hiện thực.